Một lá thư (tưởng tượng) gửi từ cây đến… con sen của nó.
Chào chủ,
Em là cây cọ Nhật – cái cây xanh lè đứng ở góc phòng từ ngày chị thất tình hồi tháng 10 năm ngoái.
Hôm nay em quyết định viết vài dòng, không phải để trách móc (vì em không có miệng), mà để… báo cáo hiện trạng sống sót ngoài sức tưởng tượng của em.
🌵 Tuần đầu về nhà chị, em hơi sốc.
Ánh sáng thì không có, chị đặt em kế… bếp nấu mì gói.
Em nghe mùi khét suốt ngày, tưởng sắp được “làm topping” tới nơi.
🌵 Tuần thứ hai, chị tưới nước lần đầu.
1 gáo to đùng.
Không phải vì em khát – mà vì chị vô tình làm đổ nước khi chạy deadline.
Nước có café. Em vẫn sống.
🌵 Tháng thứ ba, chị đăng story “yêu cuộc sống xanh” với ảnh em.
Cả caption lẫn filter đều đẹp.
Duy chỉ có… em là ngả vàng nhẹ vì thiếu nắng và hơi buồn.
🪴 Nhưng chị ơi, em vẫn không bỏ chị.
Vì em biết, chị cũng đang cố gắng sống tiếp, như em.
Có những hôm, chị ngồi lặng im, nhìn em chằm chằm.
Không nói gì cả. Nhưng em hiểu chị cần một cái gì đó không phán xét.
Và em – một cây cọ Nhật lặng lẽ – luôn đứng đó.
Không phải vì em không biết nói.
Mà vì đôi khi, im lặng chính là cách nói yêu thương nhẹ nhàng nhất.
💚 P/S: Nếu được, tuần này tưới nước cho em nhé. Chứ em rung lá là vì khát, không phải đang múa đâu…